top of page

Thái Lan và thuyết “điểm cố định”

  • Writer: Trang Nguyen Pham
    Trang Nguyen Pham
  • Apr 16, 2018
  • 6 min read

Updated: Apr 12, 2020

4 giờ sáng, Thái Lan tiễn tôi bằng một cơn mưa rào thối đất thối cát, lòng người thì âm ỉ nỗi buồn vì chuyến đi ngắn ngày đã kết thúc nhanh quá, chớp nhoáng như một giấc mơ.


Đêm qua trời không mưa, nhưng gió cuối xuân đầu hè mát mơn man của Hà Nội lại khiến tôi bỗng nhớ Bangkok nhiều, nhớ cùng những câu chuyện xung quanh đất nước kỳ diệu này. Biết là nói mãi về một điều gì đó thật không hay (bởi chẳng ai muốn nghe đi nghe lại một câu chuyện cả), nhưng như tôi đã đọc trong mấy dòng của một người bạn, có cái gọi là “thuyết cố định”, “trong không gian sẽ có những điểm cố định, có một thứ sức hút mà khi bạn đi quanh khu đó sẽ có xu hướng bị trôi dạt về đó, như thể là định mệnh bạn sẽ luôn đi về đó”.


Vậy thì Thái Lan không chỉ là “điểm cố định” mà còn là “điểm thanh tịnh” của tôi. Củ tỉ thì nó luôn xoay quanh và trở lại tôi bằng cách này hay cách khác – qua những điểm đến và một vài người có duyên.


Chị Dương, cô Minh Hương và Làng Mai

Tất cả bắt đầu từ câu chuyện về làng Mai, Thái Lan của chị Dương (chị CEO & Founder TalentPool – nơi tôi đang thực tập được ngót nghét hơn kém nửa năm) và cô Minh Hương – chủ của quán đồ ăn chay xinh đẹp HomeFood, phố Trúc Khê, Hà Nội.

Home Food là một cửa hàng thực dưỡng – nơi đầu tiên tôi thử cảm giác vừa được ăn đồ ăn chay, vừa được nghe cô Minh Hương hát thiền ca (ảnh: Internet)

Chị Dương mới trở về từ đất Thái sau chuyến đi dài ngày theo học bổng Nữ doanh nhân của Harvard (học bổng cho chị cứ 2 tháng lại được ghé thăm 1 đất nước để học tập thì phải). Trong chục món quà chị mang về từ Thái Lan, tôi có bốc được số 11 – một chiếc đĩa nhạc thiền ca gồm khoảng 20 bài hát từ các sư cô ở làng Mai, nước Thái. Cùng với chị Dương là cô Minh Hương, bà chủ Home Food. Cô Minh Hương có mái tóc xoăn tít (y hệt mẹ tôi) và một giọng nói rất thanh. Ấy vì thế mà tôi mê nghe giọng cô Hương ghê gớm (tôi đã thử up voice bài hát của cô Minh Hương lên đây nhưng mà hóa ra tài khoản upgrade mới làm được…). (Mới nhận ra thêm là tôi đặc biệt để ý đến giọng nói của những người xung quanh, từng tông giọng đến cách phát âm, cũng chẳng biết vì sao nữa nhưng lại rất thích nghe người khác nói và ngắm cái cách môi họ chuyển động trông thật thích).


Phần lớn các bài hát trong chiếc đĩa đều hướng về làm thế nào để luôn biết vui, biết sống hạnh phúc và bớt lo nghĩ. Ngấm bài hát mới thấy, chị Dương và cô Minh Hương đều có điểm chung là những người thành đạt – dù bận hàng trăm công nghìn việc, nhưng trong tâm vẫn luôn có một cái gọi là “điểm thanh tịnh” – không phải điểm sinh học mà là một điểm tâm lý khiến chạm vào được rồi sẽ kiểm soát được mình 99%. Giống như trong X-Men: First Class, điểm chạm khiến Magneto kiểm soát được năng lượng bản thân mình là kí ức về mẹ của anh ấy đấy.


Thật ra, có lẽ nó không cao siêu đến độ ấy đâu, chỉ đơn giản gọi tên ra là người ta biết cách kiểm soát và làm chủ được cảm xúc bản thân thôi. Làm chủ được dòng cảm xúc rồi thì chẳng ai có thể khuấy động mình, và mình cũng dễ dàng có cuộc sống nhẹ nhàng, an yên hơn.


Cùng một chút câu chuyện và tìm hiểu thêm bên ngoài, làng Mai cách Bangkok ngưỡng 300km, khu Khao Yai, nơi cảm giác tập trung nhiều năng lượng nhất của đất nước Thái Lan. Một năm, làng Mai mở hai khóa tu chỉ dành cho người Việt, vào tháng giêng và tháng sáu. Chị Dương đi đúng vào tầm đợt tháng một nên câu chuyện đến với chúng tôi vào giữa những ngày tháng hai mùa xuân.


Duyên lành cứ tới, làng Mai đón sự tham gia của nhiều doanh nhân và cả những lãnh đạo cấp cao mong muốn tìm thấy “điểm thanh tịnh” trong tâm mình. Chị Dương bảo, ở làng Mai, “thích nhất là vì nó chẳng có gì và nhẹ nhàng”. Còn cô Minh Hương, giữa những câu hát thiền ca thì lại ngừng lại rồi xuýt xoa “Các sư cô hát còn có nhạc nữa, hay lắm, các em phải đến thử đó ít nhất một lần trong đời. Bởi vì không phải ai cũng biết kiểm soát được tư thức của mình, thành công không chỉ đến từ một cá nhân mà còn đến từ cả môi trường và cả cơ duyên gặp gỡ những người xung quanh nữa.” 


Huad_Happy và chị gái Thai Body Massage

Cũng không dám coi Huad là một người bạn ở Thái Lan, nhưng anh là một trong số những người Thái khiến mình luôn muốn trở lại đây ít nhất một lần nữa. Ấn tượng lần đầu tiên gặp Huad là anh rất giống một diễn viên Việt Nam với bộ râu hơi rậm, đen và đội chiếc mũ lưỡi chai màu xanh rêu. Huad WittaWas Hongsawas sở hữu một cửa hàng quần áo và túi vải tote ở Jatujak Market 14 soi 22/3 (cho những ai muốn ghé thử cửa hàng nhỏ của anh). Áo Huad tất cả đều do một tay anh thiết kế (và thì mình đã mua về một chiếc ba lỗ rất xinh màu xanh rêu, còn Khánh thì mua 1 chiếc túi vải có mặt trời trên đỉnh Phú Sĩ).


Không có ảnh Huad và cửa hàng của anh, điều mang về Việt Nam chỉ là 01 chiếc card, 01 chiếc áo, 01 liên lạc qua instagram nhưng cả ngàn sự quan tâm và hiếu khách. Khi hỏi Huad về món Chicken Noodle Soup, Huad có chỉ cả cách làm cả hứa rằng nếu quay lại Thái, anh sẽ dẫn đi ăn chỗ ngon thứ thiệt (mà thì tôi cũng chẳng biết nó ở đâu). Đến giờ thì may mắn, Huad vẫn chưa bỏ theo dõi Facebook và Instagram của tôi…


Chicken Noodle Soup – món ăn đường phố Thái cực ngon và cũng nổi không kém Pad Thái

Trong đêm cuối cùng ở Thái đấy, điều tôi vẫn nhớ và lưu luyến nhất là khuôn mặt của chị gái Thái trong cửa tiệm massage. Tiệm massage không lớn lắm, nằm trên đường về Big C chỗ chúng tôi ở hostel những ngày cuối. Tiệm thoang thoảng mùi hoa oải hương (hoặc một loại tinh dầu nào đó của Thái). Khuôn mặt chị rất nét, massage rất thích và cứ mỗi lúc tôi mở mắt lén nhìn thì lại thấy chị đang cười. Chị cứ thắc mắc chúng tôi là người nước nào. Sau 5 lần 7 lượt đoán trất từ Trung Quốc, Đài Loan, Singapore sang Malaysia, chị mới đoán đến Việt Nam. Đợt về nhà rồi vẫn băn khoăn mãi, không biết khuôn mặt của chị giống ai, hôm trước tìm ảnh cho Galassia mới thấy hóa ra là giống Thẩm Giai Nghi trong You are the apple of my eyes. 


Cũng không có ảnh chị và cả cửa tiệm (vì hôm đó tôi để điện thoại lại phòng để sạc), chỉ nhớ nụ cười chị rất nét, rất nhẹ nhàng lúc vẫy tay cạnh cửa tiệm dưới mưa khi chúng tôi chạy đi (vì trời mưa mà gọi taxi không có được). Lạ là người Thái có cái gì đấy rất hiếu khách, rất thân thiện, và dù họ không phải ai cũng đẹp nhưng đều có nụ cười rất thật và sáng.

Những ngày ở Thái, tôi không suy nghĩ gì nhiều, cũng không định trước là mình sẽ muốn biết gì về nơi này trước khi đến đây. Giờ mới thấy hơi hối hận chút chút vì chưa khám phá sâu những gì mình biết và không tự tay lên kế hoạch cùng những điểm sẽ ghé qua. Mọi sức hút kéo tôi trôi về “điểm cố định” này đều là những thứ bất chợt thấy, những người bất chợt quen, những mùi hương bất chợt thoảng đến và những câu chuyện vô tình gợi tôi nhớ về Thái Lan. Thế là đã tạm đủ cho chuyến đi đầu tiên rồi. Những gì còn thiếu, hẹn lần tới gặp lại, Thái Lan.

Một bức ảnh không liên quan: Pachamama BKK – một cửa tiệm xuất thân từ Nhật, cửa hàng rất thơm, rất thoáng, bán đồ trang sức kiểu phong thủy hạp mệnh
Ảnh cắt từ clip: Lúc ghé thăm một cửa tiệm đồ craft và trang sức kiểu thổ cẩm, đồ handmade. Cửa hàng thơm mùi của xà phòng handmade và tinh dầu, thư thái vô cùng tận
(lại) National Museum of Thailand
Cửa hàng rất rất thơm ở chợ Jatujak

Comments


Copyright © 2021 by Trang Nguyen Pham

bottom of page